» THI HÙNG BIỆN TIẾNG VIỆT - TIẾNG ANH CHÀO MỪNG 20/11/2012

Trường Phổ Thông Việt Mỹ đã tổ chức cuộc thi hùng biện Tiếng Việt - Tiếng Anh để chào mừng ngày 20/11/2012 với kết quả như sau: Khối Tiểu Họ...

Trường Phổ Thông Việt Mỹ đã tổ chức cuộc thi hùng biện Tiếng Việt - Tiếng Anh để chào mừng ngày 20/11/2012 với kết quả như sau:
Khối Tiểu Học:
- Tiếng Việt:
     Nhất khối - Lương Thái Xuân Giao
     Nhì khối - Ngô Nguyễn Cát Tường
- Tiếng Anh: 
     Nhất khối  - Stephanie Quỳnh Dương (Song Quê)
     Nhất lớp 5 - Phạm Thành Phúc
     Nhất lớp 4 - Nguyễn Ngọc Đông Phương
     Nhất lớp 3 - Nguyễn Phạm Thanh Thư
     Nhất lớp 2 - Đỗ Hoàng Bảo
     Nhất lớp 1 - Huỳnh Nguyễn Minh Nghi

Khối Trung Học:
- Tiếng Việt:
     Nhất - Lý Thuận An (lớp 7)
     Nhì  - Nguyễn Hoàng Thanh (lớp 11)
     Ba   - Võ Minh Thiên Long (lớp 7)
- Tiếng Anh: 
     Nhất - Ngô Bảo Long (lớp 7)
     Nhì  - Đặng Thụy Phương Uyên (lớp 11)
     Ba   - Nguyễn Đăng Khoa (lớp 8)
     Ba   - Lý Thuận Khang (lớp 6)


Hai bài hùng biện tiêu biểu như sau:

Bài hùng biện Tiếng Anh của em   STEPHANIE QUỲNH DƯƠNG

MY FIRST DAY IN FIRST GRADE

The first day I went to school is when I was in California – U.S.A.

It was a beautiful day, my mom took me to the school. I was very happy and excited! My mom and I expected to see the teacher very much. We go around the school. We saw a big playground with many outdoor playing toys, I saw a monkey bar, many slides and see-saws. I was playing in the playground, suddenly I heard the whistle and the whole school freezed (that mean not moving), then we heard the whistle again, we can move. That was the rule of the school, it’s strange! Then my teacher appeared now, her name is Talbot. She took us to the classroom. There were 20 students. It’s a big class with many corner, such as the curcle time, the reading corner, listening, computer and drawing corner. My teacher talked to us about the class rules, then she let us go home. When the school was over, my mom visited the classroom. Then we go to the multi purpose room, which is used for physical education or lunch. While we are walking in the multi purpose room, I told her about each corner in my classroom. I was very happy to have a good classroom. I also told her about the friends that I meet was Kathy, Samantha and Kiara. Kathy was Chinese, Samantha was Vietnamese and Kiara was Japanese and we made friends. I’ll never forget my first day at school!

Bài hùng biện Tiếng Việt của em  LƯƠNG THÁI XUÂN GIAO
NGÔI TRƯỜNG THẦY CÔ VÀ BẠN BÈ
Kính thưa qúy thầy cô và các bạn học sinh thên mến!
Lời đầu tiên em xin gửi đến quý thầy cô và các bạn lời chúc sức khỏe, thành đạt và lời chào trân trọng nhất!

Em tên là Lương Thái Xuân Giao, học sinh lớp 5 trường THPT Việt Mỹ. Hôm nay, trong dòng hồi ức về thầy cô, mái trường, về những kỉ niệm của thời học sinh...Em xin chia sẻ cảm xúc của mình về chủ đề “Mái trường mến yêu”-nơi mình học tập, lớn lên và trưởng thành.

Trường học là nơi mỗi trẻ em được đến để học tập và rèn luyện. Đặc biệt, trường học là nơi chúng ta được thầy cô quan tâm, chăm sóc, được thầy cô dạy những điều hay điều tốt, để có thể trưởng thành và vững bước vào đời. Em cũng vậy, được học trong một ngôi trường đầy đủ tiện nghi và vật chất, em cảm thấy rất tự hào và hãnh diện. Em càng tự hào và biết ơn thầy cô giáo đã tận tình dạy dỗ em. Và có một câu chuyện làm em nhớ mãi, em xin kể cho các thầy cô và các bạn cùng nghe:

Câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Tâm đang dạy tại trường tiểu học của xã nhỏ tại huyện Phong Điền. Vào ngày khai giảng năm học mới, cô đứng trước những em học sinh lớp năm, nhìn cả lớp và nói cô sẽ yêu tất cả các học sinh như nhau. Nhưng thực ra cô biết mình sẽ không làm được điều đó bởi cô đã nhìn thấy cậu học sinh Hoàng Minh ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoái, cô đã từng biết Minh và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, còn người ngợm thì lại quá bẩn thỉu. “Minh trông thật khó ưa.”

Chẳng những thế, cô Tâm còn dùng cây bút đỏ vạch một chữ thật rõ đậm vào hồ sơ cá nhân của Minh và ghi chữ F đỏ chói ngay phía ngoài (chữ F là hạng kém). Ở trường này, vào đầu năm học mỗi giáo viên đều phải xem thành tích của từng học sinh trong lớp mình chủ nhiệm. Cô Tâm đã nhét hồ sơ cá nhân của Minh đến cuối cùng mới mở ra xem, và cô rất ngạc nhiên về những gì đọc được. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 nhận xét Minh như sau: “Minh là một đứa trẻ thông minh và luôn vui vẻ. Học giỏi và chăm ngoan… Em là nguồn vui cho người chung quanh”. Cô giáo lớp 2 nhận xét:“Minh là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu quý nhưng có chút vấn đề vì mẹ em ốm nặng và cuộc sống trong gia đình thật sự là một cuộc chiến đấu”. Giáo viên lớp 3 ghi: “Cái chết của người mẹ đã tác động mạnh đến Minh. Em đã cố gắng học, nhưng cha em không mấy quan tâm đến con cái và đời sống gia đình sẽ ảnh hưởng đến em nếu em không được giúp đỡ”. Giáo viên chủ nhiệm lớp 4 nhận xét: “Minh tỏ ra lãnh đạm và không tỏ ra thích thú trong học tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp”.

Đọc đến đây, cô Tâm chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy tự hổ thẹn. Cô còn thấy áy náy hơn khi đến lễ Giáng sinh, tất cả học sinh trong lớp đem tặng cô những gói quà gói giấy màu và gắn nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Minh . Em đem tặng cô một gói quà bọc vụng về bằng loại giấy gói hàng nâu xỉn mà em tận dụng lại từ loại túi giấy gói hàng của tiệm tạp hoá. Cô Tâm cảm thấy đau lòng khi mở gói quà ấy ra trước mặt cả lớp. Một vài học sinh đã bật cười khi thấy cô giơ lên chiếc vòng kim cương giả đã sút mất một vài hột đá và một chai nước hoa chỉ còn lại một ít. Nhưng cô đã dập tắt những tiếng cười nhạo của các học sinh khi cô khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào tay và xịt ít nước hoa trong chai lên cổ. 

Hôm đó Minh đã nén lại cho đến cuối giờ để nói với cô: “Thưa cô, hôm nay cô thơm như mẹ em ngày xưa”. Sau khi đứa bé ra về, cô Tâm đã ngồi khóc cả giờ đồng hồ. Và chính từ hôm đó, ngoài dạy học cô còn lưu tâm chăm sóc cho Minh hơn trước. Mỗi khi cô đến bàn em để hướng dẫn thêm, tinh thần Minh dường như phấn chấn hẳn lên. Cô càng động viên em càng tiến bộ nhanh. Vào cuối năm học, Minh đã trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Và trái với phát biểu của mình vào đầu năm học, cô đã không yêu thương mọi học sinh như nhau. Minh là học sinh cưng nhất của cô.

Một năm sau, cô tìm thấy một mẩu giấy nhét qua khe cửa. Minh viết: “Cô là cô giáo tuyệt vời nhất trong đời em”. Sáu năm sau, cô lại nhận được một bức thư ngắn từ Minh. Cậu cho biết đã tốt nghiệp trung học, đứng hạng 3 trong lớp và “Cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em”. Bốn năm sau, cô lại nhận được một lá thư nữa. Minh cho biết dù hoàn cảnh rất khó khăn khiến cho cậu có lúc cảm thấy bế tắc, cậu vẫn quyết tốt nghiệp đại học với hạng xuất sắc nhất, nhưng “Cô vẫn luôn là cô giáo tuyệt vời mà em yêu quý nhất trong đời”. Rồi bốn năm sau nữa, cô nhận được bức thư trong đó Minh báo tin cho biết cậu đã đậu tiến sĩ và quyết định học thêm lên. “Cô vẫn là người thầy tuyệt nhất của đời em”, nhưng lúc này tên cậu đã dài hơn. Bức thư ký tên với dòng chữ bên dưới:

Giáo sư-tiến sĩ: Hoàng Minh!


Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Một bức thư nữa được gửi đến nhà cô Tâm. Minh nói rằng cậu đã gặp người bạn đời và quyết định và cậu giải thích rằng ba  mẹ cậu mất cách đây vài năm nên cậu mong cô Tâm sẽ đến dự lễ cưới và ngồi ở vị trí vốn thường dành cho mẹ chú rể. Và bạn thử đoán xem việc gì đã xảy ra?

Ngày đó, cô đeo chiếc vòng kim cương giả bị rớt hột mà Minh đã tặng cô năm xưa, xức thứ nước hoa mà Minh nói mẹ cậu đã dùng vào kỳ Giáng sinh cuối cùng trước lúc bà mất. Họ ôm nhau mừng rỡ và giáo sư Hoàng Minh thì thầm vào tai cô Tâm: “Cám ơn cô đã tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều vì đã làm cho em cảm thấy mình quan trọng và cho em niềm tin rằng mình sẽ tiến bộ”. Cô Tâm vừa khóc vừa nói nhỏ với cậu: “Minh, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô gặp được em.”

Câu chuyện đã kết thúc nhưng dư âm vẫn còn vang vọng mãi. Với những năm tháng thầy cô đã không ngại khó khăn, thì giờ, và sức khỏe để nuôi nấng, dạy dỗ chúng em nên người . Tóc của thầy cô cũng hòa theo năm tháng, để đến một ngày chợt giật mình cứ ngỡ những bụi phấn đã vô tình phủ trên ấy, hay thời gian đã vô tình thế ? Ôi! những ngày xưa ấy chắc hẳn các bạn không ai có thể quên được, phải không? Rồi chúng em lớn dần theo năm tháng, qua những dòng thơ quê hương ngọt ngào, chất phát của cô . Qua những bài đạo đức làm người của thầy, với những năm tháng bên thầy cô, chúng em đã nên người hữu dụng cho đất nước, nhưng chưa kịp ở bên thầy cô để được dạy dỗ, và đáp đền công ơn cao như trời biển, thì chúng em đã phải mỗi người một hướng, một phương trời khác nhau, như đàn chim non chưa đủ lông cánh để bay ra một thế giới với nhiều cạm bẫy rình rập. Nhưng thời gian có thể làm cho con người ta biết tự lập và trưởng thành nhiều hơn, và với hành trang của những năm tháng được nuôi dưỡng bằng tình thầy trò, chúng em không bao giờ quên ơn thầy cô.

Nhân ngày lễ nhà giáo Việt Nam lại về trên quê hương dấu yêu, chúng em dâng lên thầy cô những nén hương lòng, với tất cả lòng tri ân và sự tạ lỗi do một lần nào đó đã vô tình làm thầy cô buồn. Dù ở phương trời nào đi nữa, chúng em hứa sẽ luôn cố gắng làm một người hữu ích cho xã hội, để thầy cô và cả những người Việt sẽ không hổ danh là con rồng cháu tiên, phải không các bạn !
 

You Might Also Like

0 COMMENTS

Follow @CATHUONG